Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động trước bạn khác giới mà luôn có tình cảm với những người cùng giới tính. Tôi đã từng đau khổ và dằn vặt chính mình. Tự tôi đã ghê tởm tôi.

Nếu như mọi người có quyền mơ về một cuộc sống gia đình vợ chồng, con cái hạnh phúc, thì tôi ngay trong tiềm thức đã chẳng thể mơ. Tôi đã từng cố gắng quên đi những cảm xúc của chính mình để kết bạn với những cô gái – những mong đây chỉ là một giai đoạn trong cuộc sống và khi có bạn gái tôi sẽ trở thành người bình thường.

Nhưng thời gian trôi và tôi hiểu, không ai có thể sống trái với lòng mình. Rất nhiều người bạn của chúng tôi do bế tắc đã lấy vợ hay lấy chồng những mong có cuộc sống bình thường như bao người. Nhưng tất cả chỉ là đau khổ, đau khổ cho bản thân và đau khổ cho người thân yêu – những người vợ, người chồng và con cái đều không hạnh phúc.

Nếu như khát vọng được yêu thương, được sống đúng là chính mình là quyền rất cơ bản mà mỗi con người đều mưu cầu thì đối với chúng tôi – những người đồng tính – khát vọng này đau đáu mãnh liệt hơn nhiều. Thật đơn giản và đôi khi vô nghĩa khi tuyên bố “tôi là con trai” hay “tôi là con gái”, nhưng chẳng đơn giản và vô nghĩa chút nào khi tuyên bố “tôi là người đồng tính”.

Bài học