Vòng xoay chuyển của thời gian có là gì? Ngoảnh mặt làm ngơ một quãng cái mà người ta gọi là “định mệnh” đưa em đến với anh nay đã trở thành kỷ niệm. Chiều nay, mình anh bước trên con đường em và anh vẫn thường đi qua, thả mình vào trong nỗi nhớ một thời giữa hai chúng ta. Mình anh vào quán, nơi lần đầu tiên anh và em gặp nhau. Không có em nên anh tự kêu cho mình một ly cà phê sữa có thêm chút muối, là thứ mà từ ngày quen nhau, mỗi lần vào quán anh chưa bao giờ thấy em gọi thứ khác. Em đã từng giải thích với anh rằng: cái ngọt lịm của sữa, vị đắng của cà phê, cái mặn của muối hòa quyện vào nhau tạo nên một cảm giác xót xa nhè nhẹ, một nỗi nhớ không tên, nhưng những cảm giác đó khi nào buồn ta mới cảm nhận được. Còn anh thì vẫn luôn giữ cho sở thích riêng của mình là kêu cà phê sữa. Nhưng chiều nay anh muốn cảm nhận cái cảm giác mà em đã nói cho anh nghe, để xem trái tim anh chất chứa hình ảnh em bao nhiêu.
Có lẽ đúng, trong vô số những điều em bắt anh thực hiện thì điều kiện em bắt anh “không được nhớ em” là điều anh khó thực hiện nhất. Đôi lúc anh tự hỏi lòng mình rằng: khoảng thời gian mình quen nhau, đã bao giờ em hối hận vì đã quen anh chưa? Hay có bao giờ em dành một phút để nhớ về anh không? Những câu hỏi anh tự đặt ra vẫn mãi không có câu trả lời để rồi anh cứ ngậm ngùi trong nỗi nhớ em. Đôi lúc, anh đã tự trách bản thân mình không đủ vô tình để quên đi bóng hình em, trách tim mình chưa đủ mạnh mẽ để đẩy em ra khỏi những giấc mơ, để rồi trong những giấc mơ em lại hiện về như chưa bao giờ xa cách, trong những nỗi nhớ hình ảnh em lại lấp đầy trái tim anh. Có lẽ trong muôn vàn sai lầm thì sai lầm lớn nhất của anh là quen biết em, nhưng anh không bao giờ ân hận vì sai lầm này.
Đôi lúc, lý trí mách bảo với anh rằng, phải xem niềm vui và hạnh phúc của em cũng là niềm vui và hạnh phúc của anh, không được níu kéo một tình cảm mà anh biết nó sẽ phải nhanh như làn sương mỏng tan mau khi mặt trời ló rạng. Nhưng em ạh! con tim anh nào đâu chịu nhường bước, nó bất chấp những lý lẽ và sự mách bảo của lý trí, nó cảm thấy không vui mỗi khi thấy em thân thiện với ai đó, cảm thấy buồn pha lẫn một chút ghen tương khi có ai kia quan tâm quá mức đến em. Những lúc như thế, anh lại suy nghĩ lại câu nói của em “dù thế nào đi nữa thì anh vẫn là người em thương nhất” làm cho anh cảm thấy nghi ngờ quá. Và có lẽ từ nay anh phải chấp nhận sống thực tế hơn và trân trọng những gì anh đang có, tương lai chưa tới nên anh sẽ không ảo tưởng, những gì tốt đẹp trong quá khứ anh sẽ ghi vào cuốn “nhật ký thời gian” ở danh mục “những ngày hạnh phúc”.